我的越文诗集子

 

我以前在越南写过不少越文诗,我也曾经用越文写过宋词;这些诗和词 从未刊登过。    直至2007年,在我回乡探亲的旅途中,我在河内拜访了越南诗人百科大学教授丁范泰先生...得到了他的推荐,  我才把这些诗词汇编成集子,现被收藏在越南河内中央书院里...在这里, 我摘出数首,登出来让大家过目:

                             NHỚ BIỂN

Tôi nhớ mãi một chân trời trong sáng,

Nước vươn mình trên bãi cát thân yêu,

Biển hiện ra bên những đám mây chiều,

Chim ruổi cánh , vượt đoàn buồm no gió...

Là những lúc ngọn thủy triều nở rộ,

Một mùa hoa đua nở giữa lòng tôi.

Hỡi biển ơi, tôi yêu biển tự lâu rồi!

Tôi yêu biển như lời thơ tuyệt diệu,

Tôi yêu biển như giọng đàn muôn điệu

Luôn nhấp nhô theo tiếng sóng dịu dàng,

Theo bóng hình uyển chuyển giống nàng tiên,

Đầy kiêu hãnh khoe màu da xanh thẳm...

Tôi giống biển có tâm hồn trong trắng,

Biển đùa vui bên lũ trẻ hồn nhiên.

Nhìn ra khơi nắng ấm chạy theo thuyền...

Tôi mê mẩn vì ngày dài tháng chậm.

Đã bao lượt trở về bên tổ ấm,

Biển là nơi hy vọng của đời tôi.

Oi mẹ hiền ru ngủ trẻ trong nôi,

Đang trao cả những nụ cười tríu mến.

Nghe giọng biển không bờ không bến,

Dạt dào đưa tiếng gọi tự phương xa,

Để bóng hình, tình bạn của ngày qua,

Để tất cả hòa mình theo nhịp sóng.

Tôi yêu biển một tâm hồn sâu rộng,

Lời thơ ai vượt quá đỉnh cao siêu?

Để trăng khuya vằng vặc nhớ nhung nhiều…

Để gió biển theo hoài... hình luyến bóng

Biển còn nhớ trong những ngày chung sống,

Tôi bước đi trên bãi cát lúc hoàng hôn,

Là những khi nghe giọng biển buồn buồn,

Tôi ôm biển với bàn tay thân ái.

Mắt chan chứa những sóng cười đẹp mãi,

Như người yêu dâng tất cả tình yêu,

Rồi từ đây tôi hưởng phút nuông chiều,

Lòng cảm thấy không bao giờ trống trải.

Tôi yêu biển một bóng hình vĩ đại,

Biển giâng lên rửa sạch cả bầu trời.

Sao thuyền bè gan gốc với biển khơi?

Sao chẳng đợi phút giờ quang đãng?

Cũng có lúc những cánh buồm muôn hướng,

Đang hiên ngang tay lái lướt chân trời;

Những tâm hồn phóng khoáng giống biển khơi,

Khinh bão gió đạp bằng muôn lớp sóng;

Đã kiêu hãnh lại ôm nhiều ước vọng,

Đi tìm xem ``xứ sở của hoang vu...''

Mà nơi đây như bớt nỗi hằn thù?

Rồi cứ tưởng một thiên đường thoáng hiện.

Nay tạm sống chuỗi ngày xa biển,

Tôi đang xa tất cả một thời qua,

Những bóng hình tríu mến những lời ca...

Tôi xa biển: xa bạn đời yêu quý;

Tôi nhớ biển biết bao điều cảm nghĩ,

Từ đáy lòng trút hết xuống lời thơ...

Để ngày mai đường ra biển như hoa,

Say cưỡi sóng đến chân trời mới lạ.

 

          TRỞ LẠI ĐỜI THƠ

Anh khác chi ai : chịu xuống trần, Để rồi mang tiếng phải lo thân...

Vì anh hiểu lắm trong dòng máu, Ai đã truyền cho các loại men.

Ai đã sinh ra chẳng biết thèm? Ai không mong thấy cái hơn,thêm...

Và ai không muốn nhiều hơn nữa?Nhiều lắm, trời ơi giấc mộng êm!

Anh cũng không sao ghìm nổi máu,Men say nung náu máu sôi nhanh,

Đi tìm đến bến tranh giành ấy, Anh hớ hênh luôn... đã trưởng thành!

Chim có bay xa mới nhớ rừng, Biển trời tuy rộng vẫn mông lung.

Anh ơi! khi hết men trong máu, Trở lại đời thơ sướng lạ lùng.

 

                 THI SĨ

 

Ai say đắm khi chiều về giá lạnh,

Nhìn cỏ cây rướm lệ, lá xuôi dòng?

Ai khiến mây dừng lại giữa tầng không,

Dò lối cũ, dẫn chim vào nơi mộng mị…?

Chính là lúc tâm hồn thi sĩ,

Đang miệt mài chạy bắt cái cao siêu.

Dù thứ gì đời lạnh nhạt bao nhiêu,

Với thi sĩ đều chứa đầy ý vị.

Vì đã lỡ rơi vào vườn nghệ sĩ,

Ôm sầu thương khác lạ đẹp vô ngần.

Khi cùng hoa hờn tủi… ghẹo nàng xuân

Khi rỡn gió…giục trăng sao yểu điệu…

Đời sẽ hết cô đơn, không lạc điệu

Dòng thơ tuôn như dòng nước thao thao;

Khi vui buồn muôn vật cũng nao nao,

Mực sẽ tưới linh hồn lên tạo hóa.

Tằm chưa thác thì duyên tơ còn nhả,

Sống ra sao vẫn bám thói mơ suông,

Xuống trần gian chịu mang tiếng ngông cuồng…

Vì chút nợ bút nghiên cần trả hết.

 

                             XUÂN

`` Ừ nhỉ ! quanh em đang ấm dần,Trong tia nắng dịu cảnh thanh tân…

  Em mong đi hái cho hoa cỏ, Thứ lạ trên đời để tặng xuân.

  Anh dạy cho em :chẳng biết sầu,Không như én liệng rỡn bên nhau.

  Ai ưa mơn trớn trêu cành liễu, Em ngắt hoa mai điểm trắng đầu.

  Ong bướm đi về chẳng nghỉ ngơi,Lòng em không muốn vướng duyên rơi!

  Em lo tiếng gió ngân qua nón, Em ngại tình xuân nở cạnh môi!''

 ``Không! không! ngọn gió công bằng lắm! Xua sạch trời đông đám tuyết sương,

  Mang đến cho đời nhiều thứ mới .Tìm trong, đâu chỉ cái yêu đương!

  Em giấu xuân em kín lắm rồi, Mặc hoa đua thắm, liễu tranh tươi.

  Nhưng em không phải là tiên nữ, Em đã sinh ra ở dưới đời.!

 Xuân vốn ngây thơ nhưng ý vị. Vui xuân em chớ để xuân qua!

Dang tay em níu màu xanh lại , Anh giữ giùm em qua ý thơ.''

LÀM SAU KHI ĐỌC TẬP``THƠ ĐIÊN''CỦA

HÀN MẶC TỬ TẶNG BỐ TÔI VIẾT BẰNG TAY

Còn đâu nữa chút hơi tàn hoi hóp,

Từng chơi vơi lẩn lút giữa dòng thơ!

Lệ đã khô , nét mực cũng phai mờ,

Thơ tuyệt vọng ôm chuỗi ngày lạnh lẽo...

Tôi bỗng thấy ánh trăng càng hư ảo,

Gió rùng mình bao phủ cảnh thê lương,

Bãi tha ma quằn quại giữa đêm trường,

Chàng thả bước đến chân trời vô định...

Trước mắt tôi lòng chàng rơi từng mảnh,

Cả loài người run rẩy giọng Thơ Điên,

Cùng Gái Quê chôn chặt mối tình duyên,

Chàng ngửa mặt với tiếng cười khủng khiếp.

Vứt trả lại một thân hình tê liệt,

Chàng ra đi ...đi thật đấy rồi ư?

Chàng ra đi....vứt lại giữa sương mờ,

Trăng lủi thủi, cúc buồn, tri kỷ vắng...

Không do dự vì lòng chàng phẳng lặng,

Ném cuộc đời nghệ sĩ lắm đau thương,

Tìm ước mơ là cái phi thường!

Trong thế giới thật vô cùng phiếu diễu.

Tôi mê lắm từng tiếng đàn kỳ diệu,

Đầy yêu thương, sầu tủi ngập bầu trời;

Tuy nắng mưa dầm giãi,nước chơi vơi, 

Hễ nghe lại hồn trào lên nét chữ.

Sống mãi mãi dòng thơ Hàn Mặc Tử:

Những tiếng cười ngây, dại của thời xưa ,

Của lòng như si ôm mỏm đá vật vờ,

Nhìn mặt nhật tan tành trong vũng máu...

11/11/1970   廖海风

                                                                       www.zhencang.org